Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2017

ĐỪNG BAO GIỜ LÀM VIỆC CHO MỘT START-UP, NẾU...




Đừng bao giờ làm việc cho startup, nếu bạn không muốn phải nghĩ về công việc trước 8 giờ sáng hay sau 5 giờ chiều. Đây không chỉ là công ty thiếu nguồn nhân lực, mà mọi người còn phải hoàn thành công việc để đạt được mục tiêu tốt nhất.
Do đó một lượng công việc khổng lồ là điều không thể tránh khỏi. Tại startup, bạn không chỉ là làm việc cho đến tối khuya tại văn phòng, mà bạn còn phải gửi mail lúc nửa đêm, phát điên với danh sách công việc dài vô tận, và có thể bạn và đồng nghiệp nhiều lúc lại ngủ quên ngay chính bàn làm việc của mình.
Đừng bao giờ làm việc cho startup, nếu bạn muốn kiếm tiền một cách nhanh chóng. Khi Facebook chính thức lên sàn chứng khoán và tạo ra hàng ngàn triệu phú chỉ trong một ngày, nhưng chúng ta đều biết rằng, đó là một tỷ lệ thấp với startup.
Hầu hết các startup đều thất bại, nhưng ngay cả từ “thành công” cũng không tạo nên vận may về tài chính như Facebook hay Google. Phần lớn các startup trả lương thấp hơn các công ty khác, nhưng nó mang lại giá trị tiềm năng như là việc đầu tư cho sau này. Rất có thể cho đến cuối cùng, startup sẽ không mang lại bất cứ giá trị nào cả, và bạn phải chấp nhận điều đó trước khi tham gia dự án.

Đừng bao giờ làm việc cho startup, nếu bạn muốn đời sống cá nhân tách biệt hoàn toàn với tính chuyên nghiệp trong công việc. Khi làm việc cho các tập đoàn, bạn có thể giữ được “sự chuyên nghiệp nghiêm ngặt” này.
Nhưng khi làm tại một startup, nhóm của bạn sẽ là những người mà bạn dành nhiều thời gian nhất. Không chỉ vậy, họ còn khiến bạn cười lớn, ở bên bạn khi bạn khóc, và hỗ trợ khi bạn muốn thử sức với thử thách nằm ngoài “vùng an toàn” của bạn. Những người đó không chỉ là đồng nghiệp, họ còn là những người bạn, và một vài người có lẽ sẽ trở thành tri kỉ của bạn.

Đừng bao giờ làm việc cho startup, nếu bạn chỉ là muốn thoát khỏi công việc nhàm chán hiện tại. Hãy tự hỏi bản thân rằng bạn thực sự sẵn sàng dành thời gian, chịu được công việc ở cường độ cao và bản thân bạn quan tâm tới công việc này ở mức nào.
Khi bạn cảm thấy bị mắc kẹt trong một môi trường làm việc không tạo ra cảm hứng, bạn sẽ nhìn nhận môi trường tại công ty startup như là môi trường làm việc thoải mái, làm hết sức, chơi hết mình. Nhưng trên thực tế, cuộc sống tại một công ty startup lại là “làm việc chăm chỉ” nhiều hơn là “chơi hết mình”.

Đừng bao giờ làm việc cho startup, nếu bạn chỉ muốn trở thành một phần của “trào lưu”. Để xây dựng nên một doanh nghiệp tốt, bạn phải mất rất nhiều năm. Đằng sau thời kì phát triển hoàng kim đó là rất nhiều năm làm việc âm thầm miệt mài và mệt nhọc của cả tập thể. Một số công ty thành công nhất hiện nay đã từng bị đánh giá là thiếu hấp dẫn và không thực tế trong thời điểm họ khởi nghiệp.
Nhưng đến cuối cuộc chơi, họ đã làm rất tốt với mô hình kinh doanh dựa vào những xu hướng nổi bật, ví dụ như “Uber for X”.

Đừng bao giờ làm việc cho startup, nếu bạn có nhiều lo ngại về công ty. Hằng ngày, bạn luôn có nỗi lo rằng “liệu công ty có còn tồn tại sau 6 tháng nữa hay không?’’ sẽ khiến bạn luôn cảm thấy bất ổn.
Hãy thử tưởng tượng rằng bạn hỏi sếp của mình một câu hỏi và thay cho câu trả lời, anh ấy nói rằng “Tôi không biết, tại sao bạn không tự tìm hiểu về điều này đi?” thì bạn sẽ phản ứng như thế nào? Nếu bạn đang tìm kiếm những chỉ thị tuyệt đối trong công việc, một startup sẽ không phù hợp với bạn đâu.
 
Đây là một khuyên sáo rỗng bởi sự thật là trong một startup, chỉ có duy nhất một điều chắc chắn, đó chính là sự đổi mới và sáng tạo.

Đừng bao giờ làm việc cho startup, nếu bạn đang tìm kiếm một danh hiệu bóng bẩy, một góc làm việc riêng, hay những thứ khác mà cha mẹ đã từng dạy chúng ta về giá trị của một công ty theo truyền thống.
Công việc cực nhọc tại môi trường startup đòi hỏi tính kỉ luật cao để át đi những ồn ào bên ngoài và tập trung vào những lợi ích lâu dài. Rất ít người trong chúng ta sẽ trở thành Zuck(1) kế tiếp, và những startup không đồng nghĩa với việc nhanh chóng trở thành một trong top “30 under 30”(2).

Thế giới của chúng ta luôn tồn tại những nhà sáng lập 24 tuổi khiến chúng ta lo lắng cho sự nghiệp của bản thân, và hội chứng FOMO(3) là có thực. Thành công của một cá nhân trong môi trường startup sẽ đến khi bạn thực sự đang làm tốt công việc của mình, tạo dựng mối quan hệ và phát triển kỹ năng của bản thân – những điều mà bạn không thể có được từ những người mà chỉ bị ấn tượng bởi những gì ghi trên danh thiếp của bạn.
Đừng bao giờ làm việc cho startup nếu bạn chỉ muốn là một phần của “trào lưu”
Thay vào đó, hãy làm việc tại một startup bởi đó có thể sẽ là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong sự nghiệp của bạn. Với những định hướng đúng đắn, công việc tại đây thực sự sẽ trở thành kinh nghiệm làm việc để đời của bạn.
Một năm lăn xả trong môi trường đầy biến động với sự tăng trưởng siêu tốc sẽ cung cấp cho bạn nhiều kinh nghiệm và bài học xương máu tương đương với một thời gian dài nếu bạn làm việc ở một công ty lớn.
Chúng ta đã lý tưởng hóa những đợt phát hành cổ phiếu khổng lồ và thần thánh hóa những phi vụ thâu tóm trị giá hàng tỷ đô gần đây, hoặc những câu chuyện bỏ lương ngàn đô và thành công startup, nhưng thật trớ trêu là những công ty đó phần lớn được xây dựng bởi nỗ lực của những con người tin vào một điều gì đó, chứ không phải vì họ theo đuổi thứ vinh quang kia.

Ngay cả những startup thất bại cũng có thể mang lại cho nhân viên của họ một sự phát triển chưa từng có, những cơ hội lãnh đạo và những chân trời rộng mở. Mặc kệ việc nhà đầu tư có rút vốn hay không, bạn sẽ đạt được một điều gì đó trong những năm đáng nhớ và máu lửa nhất cuộc đời của bạn.
Làm việc tại một công ty startup là bởi vì bạn sẽ còn đi xa hơn nữa. Và đến một ngày nào đó, bạn (sẽ) tiếp tục phát triển với kinh nghiệm và sự tin tin để làm một điều gì đó còn to lớn và tốt đẹp hơn. Và tôi không thể tưởng tượng được công việc của bạn sẽ còn tạo ra những điều giá trị to lớn đến thế nào trong tương lai.

(1) Mark Zuckerberg: nhà sáng lập và hiện tại là CEO của Facebook.
(2) “30 Under 30” là danh sách những ngôi sao đang lên của thế hệ lãnh đạo tương lai trong các lĩnh vực do tạp chí Forbes bình chọn.
(3) Hội chứng “sợ bỏ lỡ” – FOMO xảy ra khi một người cảm thấy lo lắng về việc không tham dự các sự kiện xã hội.
Bài viết thực hiện bởi: Hoàng Mỹ Linh – Jobwise.com
Nguồn bài viết: LinkedIn

Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

ĐOẠN HỎI ĐÁP GIỮA NGƯỜI THƯỜNG VÀ ĐỨC PHẬT !


Hỏi: Chúng con làm thế nào mới gọi là " Bước chân vững chãi' ?
Phật dạy: Chỉ cần chân con vẫn đứng trên mặt đất thì đừng xem mình quá nhẹ. Chỉ cần con vẫn còn sống trên thế gian, thì đừng xem mình quá lớn.
Hỏi: Đối với bản thân, đối với người khác như thế nào ?
Phật dạy: Đối với bản thân tốt một chút, vì cuộc đời không dài. Đối với người bên cạnh tốt một chút, bởi kiếp sau chưa chắc có thể gặp gỡ.
Hỏi: Những thứ mất đi, có nhất thiết truy đòi không ?
Phật dạy: Những thứ mất đi, kỳ thực chưa bao giờ thật sự thuộc về con, không cần thương tiếc, càng không cần truy đòi.
Hỏi: Cuộc sống quá mệt mỏi, làm sao nhẹ nhõm ?
Phật dạy: Cuộc sống mệt mỏi, một nửa là do sinh tồn, một nửa là do dục vọng và tị nạnh.
Hỏi: Chúng con nên làm thế nào nắm giữ hôm qua và hôm nay ?
Phật dạy: Chớ để quá nhiều hôm qua chiếm cứ hôm nay của con.
Hỏi: CHúng con làm thế nào xác định mục tiêu của mình?
Phật dạy: Nếu con biết đi đâu, cả thế giới sẽ nhường đường cho con.

Hãy để tim mình bình yên sau những bão giông...


Để tim mình bình yên sau những bão giông chắc chúng ta cần rất nhiều dũng khí, bao lần thử thất bại, bao lần vô tình khiến nó đau hơn. Để tim mình bình yên thứ cần nhất là thời gian, phải có thời gian để nguôi ngoai, để lấy lại tinh thần, để vạch ra cho mình con đường đi phía trước

Trong đời, ai cũng ước mong mình được hạnh phúc, muốn đắm chìm trong niềm hạnh phúc ấy mãi mãi mà không cần lo đến những đỗ vỡ, những bão giông phía trước. Trong đời, đặc biệt là con gái ai chẳng mong ước cho mình được ở cạnh người yêu thương, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài kia cũng không ảnh hưởng gì đến. Nhưng nếu bão giông đã vô tình đi qua, thì nên làm gì để tìm lại bình yên trong trái tim nhỏ nhoi của mình.

Có một thời gian em đã từng mơ ước và được sống như thế. Mọi bộn bề, mọi sai lầm, mọi lời bàn tán dừng lại phía sau cánh cửa không theo ta về nhà. Về nhà, có em và có anh, những bữa cơm đạm bạc, những giờ mỗi đứa một bộ truyện nằm đọc, những khi nằm yên nhìn ra khung cửa sổ, những cái hôn dưới khung cửa sổ mưa ấy.Em đã từng mơ ước mãi được như thế, lâu được ngày nào thì hạnh phúc ngày đó, chỉ cần có anh thôi.





Rồi cũng có ngày ta xa nhau, là một tuần trước, là ngày em ép mình rời bỏ anh theo cách tàn nhẫn nhất. Em đâu thể sống mãi trong một giấc mơ màu hồng mà quên mất thực tại. Em đâu thể viết tiếp một câu chuyện mà quá rõ kết quả là người đọc sẽ không hài lòng. Em cũng đâu thể mang đến cho nhau được điều gì ngoài nỗi đau.

Những ngày này, bão giông đã đi qua, nhưng thật ra dư âm thì cứ mãi âm ỉ như thế. Bình thản trên khuôn mặt bấy nhiên là bão tố nơi đáy lòng bấy nhiêu. Thật khó vì sau chia tay lại còn phải đối diện với nhau, một người nhìn, một người lãng tránh. Thật khó để không ai làm ai tổn thương bởi những lời nói vô tình. Đôi lúc em cứ nghĩ mình đã mang theo bình yên mỗi khi ra khỏi nhà vào buổi sáng, nhưng em lại quên mất rằng nỗi đau cũng không chịu ở yên ở đấy. Hóa ra lấy lại sự an yên nơi chính cõi lòng mình lại là điều khó nhất.

Có cô bé gửi cho em bài hát "Sẽ có cách đừng lo", là vô tình hay hữu ý, lời bài hát như lời động viên nhau vượt qua những thử thách phía trước. Mọi việc trên đời vốn không thể cưỡng cầu, người cần ở lại sẽ ở lại, người bắt buộc ra đi thì sẽ phải ra đi mà thôi.

Để tim mình bình yên sau những bão giông chắc chúng ta cần rất nhiều dũng khí, bao lần thử thất bại, bao lần vô tình khiến nó đau hơn. Để tim mình bình yên thứ cần nhất là thời gian, phải có thời gian để nguôi ngoai, để lấy lại tinh thần, để vạch ra cho mình con đường đi phía trước. Không như những lần buồn trước cắt phăng đi mái tóc của mình, lần này em sẽ để nó thật dài, thật dài như cách mà người em từng thích mong muốn như thế.

Những tình cảm đã trao, từ hai phía em luôn tin là thật. Dù bây giờ có ra sao, em vẫn tin. Nhủ lòng gác lại mọi kỹ niệm vào một góc, bước tiếp. Em luôn tự nhủ rồi sẽ ổn thôi, ừ sẽ ổn thôi.

TRƯỚC 30 TUỔI BẠN PHẢI ĐỌC NHỮNG BÀI HỌC NÀY!


1. Bài học số 1
Bạn tôi ưng ý một chiếc máy tính, cần khoảng 30 triệu, thu nhập mỗi tháng của cậu ta chỉ có 7 triệu.
Vợ cậu ta nói với cậu ta rằng: “Anh điên rồi, anh mà mua thì chúng ta sẽ ly hôn”.
Cậu ta hỏi tôi phải làm sao. Tôi nói: “Cậu không xứng với chiếc máy tính kia, đến thứ mà mình thích cũng không có dũng khí đi giành lấy, thì sau này cậu định lăn lộn trong xã hội thế nào?”.
Cậu ta cắn răng mua chiếc máy tính kia. Để trả nợ, cậu ta bắt đầu tìm một số công việc làm thêm. Cuối cùng, cậu ta đã trả hết nợ trong vòng một tháng. Vợ cậu ta không vì sự điên cuồng của cậu ta mà bỏ cậu ta. Cô ta dẫn cậu ta vào một siêu thị xe, nói: “Ông xã, chúng ta mua trả góp chiếc xe BMW này nhé”. Ban đầu cậu ta giật nảy mình, tưởng vợ mình điên. Một năm sau, cậu ta đã trả được hết khoản tiền của chiếc xe đó.
Kết luận: Đến vật và người mà mình thích bạn cũng không có dũng khí giành lấy, vậy thì bạn đã được định trước là một kẻ thất bại.
2. Bài học số 2
Một vị thiền sư nhìn thấy con bọ cạp rơi xuống nước, bèn quyết tâm cứu nó. Ai ngờ vừa chạm vào nó, đã bị nó chích vào tay. Vị thiền sư không sợ hãi, lại một lần nữa ra tay, lần này ông lại bị chích. Người bên cạnh nói: “Nó lúc nào chẳng chích người, hà tất phải cứu nó?”. Vị thiền sư đáp: “Chích người là bản năng của con bọ cạp, còn lương thiện là bản năng của tôi, sao tôi có thể vì bản năng của nó, mà vứt bỏ bản năng của tôi?”.
Kết luận: Lỗi sai của chúng ta nằm ở chỗ, bởi vì đám đông mà thay đổi bản thân.
3. Bài học số 3
Có người hỏi một người nông dân: “Có trồng lúa mạch không?”.
Người nông dân trả lời: “Không, tôi sợ trời sẽ không mưa”.
Người kia lại hỏi: “Vậy anh có trồng cây bông không?”.
Người nông dân trả lời: “Không, tôi sợ sâu sẽ ăn nó mất”.
Người kia lại hỏi: “Vậy anh trồng gì?”.
Người nông dân đáp: “Không trồng gì cả, tôi muốn an toàn”.
Kết luận: Một người không tình nguyện bỏ ra, không tình nguyện mạo hiểm, thì “không làm nên trò trống gì” đối với anh ta mà nói là chuyện quá hiển nhiên.
4. Bài học số 4
Ba người ra khỏi nhà, một người mang ô, một người mang gậy chống, một người đi tay không. Khi quay trở về, người cầm ô quần áo ướt sũng, người cầm gậy chống bị ngã, người thứ ba bình an vô sự. Thì ra, người có ô khi trời mưa đã bước đi mạnh bạo, cuối cùng bị ướt.
Khi đi chỗ đường trơn, người chống gậy cậy mình có gậy nên đi nhanh, kết quả chốc chốc lại bị ngã. Người đi tay không, khi trời đổ mưa, anh ta trú, khi thấy đường trơn trượt, anh ta đi cẩn thận, ngược lại lại bình yên vô sự.
Kết luận: Đôi khi, không phải là chúng ta thất bại vì khiếm khuyết của chúng ta, mà là thất bại vì ưu thế của chúng ta.
5. Bài học số 5
Một tiểu hòa thượng phụ trách quét dọn lá rơi trong chùa, mỗi ngày phải tốn rất nhiều thời gian mới quét xong. Có người nói với cậu rằng: “Trước khi quét dọn cậu hãy dùng sức rung cây cho lá rụng hết, sau đó hẵng quét, như vậy ngày mai sẽ không cần phải quét nữa”.
Tiểu hòa thượng cảm thấy có lý, vui vẻ làm theo, thế nhưng ngày hôm sau, lá vẫn rơi đầy sân chùa.
Kết luận: Bất luận hôm nay bạn có nỗ lực thế nào, thì ngày mai lá vẫn rơi. Dục tốc bất đạt, làm tốt chuyện của ngày hôm nay, chính là có trách nhiệm với cuộc đời của mình.
6. Bài học số 6
Một con quạ trong chuyến bay của mình đã gặp một con chim bồ câu đang trên đường về nhà. Con chim bồ câu hỏi: “Cậu muốn bay đi đâu thế?”.
Con quạ trả lời: “Thực ra tôi không muốn đi, nhưng mọi người đều chê tiếng kêu của tôi không hay, cho nên tôi muốn rời khỏi đây”.
Con chim bồ câu nói với con quạ: “Đừng phí công vô ích nữa! Nếu cậu không thay đổi giọng nói của mình, thì dù cậu có bay đến đâu đi chăng nữa cũng không được chào đón đâu”.
Kết luận: Nếu bạn hy vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp, vậy hãy bắt đầu từ việc thay đổi bản thân mình.
7. Bài học số 7
Một nhà có ba người con trai, họ trưởng thành trong những trận cãi vã không ngừng của cha mẹ, mẹ của họ lúc nào cũng bị cha họ đánh đập thương tích đầy mình.
Người con cả nghĩ: Mẹ thật đáng thương! Sau này mình phải đối tốt với vợ mình hơn.
Người con thứ hai nghĩ: Kết hôn thật chẳng có nghĩa lý gì, sau này mình lớn lên chắc chắn sẽ không lấy vợ!
Người con thứ ba nghĩ: Thì ra, chồng có thể đánh đập vợ như vậy!
Kết luận: Cho dù môi trường sống giống nhau, nếu cách tư duy không giống nhau, sẽ kéo theo những cuộc đời không giống nhau.
8. Bài học số 8
Ở một thị trấn nhỏ, có một vị thương nhân đến mở một trạm xăng, làm ăn phát đạt. Người thứ hai đến, mở một nhà hàng. Người thứ ba đến, mở một siêu thị. Thị trấn này chẳng mấy chốc đã trở nên sầm uất, phồn hoa.
Ở một thị trấn khác, một thương nhân mở một trạm xăng, làm ăn phát đạt. Người thứ hai đến, mở trạm xăng dầu thứ hai. Người thứ ba đến, mở trạm xăng dầu thứ ba. Chuyện làm ăn không phát đạt như họ tưởng.
Kết luận: Cứ một mực đi theo con đường của người khác, tất sẽ thất bại.
9. Bài học số 9
Anh A đi xe đạp, hai chân gắng sức đạp, 1 tiếng đồng hồ chỉ có thể đi được quãng đường khoảng 10 km.
Anh A lái xe ô tô, một chân nhấn vào ga, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 100 km.
Anh A ngồi tàu cao tốc, nhắm mắt lại, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 300 km.
Anh A ngồi máy bay, ăn đồ ăn ngon, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 1000 km.
Kết luận: Cùng một người, cùng sự cố gắng, nhưng khác nhau ở bệ phóng, kết quả sẽ khác nhau.
-ST-
Lê Thẩm Dương

BÍ MẬT CỦA SỰ GIÀU CÓ